Chào mọi người, tớ là Linh Chi!
Nếu các bạn theo dõi blog này của tớ, chắc hẳn cũng biết tớ là "main dancer" của câu lạc bộ (CLB) vũ đạo trường mình. Tớ mê K-Pop, mê những bước nhảy mạnh mẽ, và tủ đồ của tớ thì 90% là quần jeans rách, áo hoodie và giày sneaker.
Thế nên, các cậu có thể đoán được, "drama" lớn nhất của tớ khi bước vào lớp 10 là gì rồi đấy: Phải mặc áo dài.
"Kẻ Thù" Mang Tên Áo Dài Trắng
Tớ nói thật, tuần đầu tiên của năm học là một "cơn ác mộng" nho nhỏ.
Tớ, một đứa quen chạy nhảy, quen bung xõa năng lượng, giờ phải "chui" vào một bộ đồ... nói sao nhỉ... vướng víu! Giờ ra chơi, trong khi não tớ đang muốn "nhảy" một đoạn điệp khúc mới, thì cơ thể tớ lại bị tà áo dài "nhắc nhở": "Chi ơi, đi chậm thôi! Chi ơi, ngồi xuống phải khép nép vào!"
Đã có lúc tớ thật sự thấy bất công. Tại sao các bạn nam được mặc sơ mi quần tây thoải mái, còn bọn con gái tụi mình phải "khổ sở" thế này? Tớ đã lén lút ghim tà áo lên, tìm mọi cách để làm nó bớt "lượt thượt" hơn. Tà áo dài trắng trong mắt tớ lúc đó, nói thẳng ra là... hơi phiền!
Khoảnh Khắc Bất Ngờ Trong Căn Phòng Tập Nhạc Cũ
CLB của tớ tập ở phòng nhạc cũ cuối hành lang. Chiều hôm đó, tớ phải ở lại để chuẩn bị cho buổi biểu diễn văn nghệ. Vì vội quá, tớ không kịp thay đồ, cứ thế mặc nguyên bộ áo dài trắng vào phòng tập.
Căn phòng không bật điện, chỉ có ánh nắng vàng ươm của buổi chiều tà xuyên qua khung cửa sổ. Tớ bật một bản nhạc không lời (vì tập nhảy K-Pop trong bộ đồ này là bất khả thi) và chỉ thử vài động tác múa đương đại nhẹ nhàng.
Và rồi tớ vô tình nhìn vào tấm gương lớn.
Tớ đã sững lại.
Trong gương không phải là Linh Chi "hổ báo" với những bước nhảy dứt khoát. Trong gương là một cô gái hoàn toàn khác. Tà áo dài trắng trong ánh nắng chiều bỗng trở nên mềm mại, mờ ảo lạ thường. Mỗi cử động của tớ, dù rất nhỏ, cũng khiến tà áo lụa chuyển động theo như một dòng nước.
Nó không "vướng víu". Nó đang "múa" cùng tớ.
Lần đầu tiên sau 16 năm, tớ thấy mình... dịu dàng. Tớ nhận ra, chiếc áo dài không hề "cứng nhắc". Nó chỉ đơn giản là đang chờ người mặc nó hiểu được ngôn ngữ của nó mà thôi.
Nữ Sinh Mặc Áo Dài Trắng Đâu Chỉ Là "Truyền Thống"
Từ hôm đó, tớ thay đổi góc nhìn. Tớ không còn "chiến đấu" với tà áo dài nữa, mà tớ bắt đầu "chơi" với nó.
Hóa ra, mặc áo dài trắng cũng có cái "chất" riêng.
Cái chất đó là khi tớ khoác thêm chiếc áo khoác jeans bên ngoài lúc tan trường, trông vừa năng động vừa có chút gì đó rất... Việt Nam.
Cái chất đó là khi tớ cố tình đi chậm lại trên hành lang. Không phải vì tớ bị bắt ép, mà vì tớ phát hiện ra đi chậm và giữ lưng thẳng khiến tớ thấy tự tin hơn hẳn.
Và cái chất đó là khi tớ nhận ra, chẳng ở đâu trên thế giới, tuổi học trò lại có một "đồng phục" đẹp và thi vị đến thế.
Nó dạy tớ về sự kiên nhẫn. Một đứa hấp tấp như tớ học được cách ủi một tà áo cho thật thẳng, giữ nó không bị lấm bẩn. Nó dạy tớ về sự tỉ mỉ, về việc trân trọng những giá trị mà ông bà ta để lại.
Lời Kết: "Đặc Quyền" Của Tuổi 16
Hôm nay tớ vẫn mặc áo dài đến trường. Tớ vẫn mê nhảy, vẫn nghe nhạc xập xình. Nhưng tớ đã "làm hòa" và thậm chí là "yêu" tà áo dài trắng này.
Nếu bạn, giống như tớ trước đây, đang cảm thấy nó thật phiền phức, hãy thử một lần chậm lại. Hãy thử nhìn mình trong gương vào một buổi chiều nắng đẹp. Biết đâu, bạn cũng sẽ tìm thấy một phiên bản rất khác, rất đẹp của chính mình.
Bởi vì, được mặc áo dài trắng đến trường, suy cho cùng, chính là một "đặc quyền" tuyệt đẹp mà chỉ tuổi họcG trò chúng mình mới có.
– Ký tên, Linh Chi (Dancer đã thuần hóa được tà áo dài)






0 Nhận xét