Ai trong chúng ta rồi cũng có "lần đầu tiên" cho mọi thứ. Lần đầu đi xe đạp, lần đầu đến trường, lần đầu biết rung động. Nhưng với một cô gái Việt Nam, tôi tin rằng "lần đầu mặc áo dài" là một trong những cột mốc đáng nhớ và bồi hồi nhất.
Đó không chỉ là khoảnh khắc ta mặc lên một bộ đồng phục mới. Đó là khoảnh khắc ta nhận ra: "À, hình như mình đã lớn thật rồi."
Lần Đầu Tiên (Lớp 10): "Xin Chào, Sự Lúng Túng!"
Tôi vẫn nhớ như in cái cảm giác của ngày đầu tiên vào lớp 10. Mẹ đưa tôi mảnh vải trắng tinh, nói là vải may áo dài tốt nhất. Tôi háo hức một, thì hồi hộp và lo lắng đến mười.
Tối hôm trước ngày khai giảng, tôi đã mặc thử chiếc áo dài trắng tinh khôi ấy, xoay tới xoay lui trước gương cả tiếng đồng hồ. Tôi thấy mình lạ quá! Không còn là con bé tóc cột đuôi gà, mặc quần short chạy chơi ngoài ngõ. Trước gương là một thiếu nữ, tóc dài xõa vai, và có gì đó... rất khác.
Nhưng cảm giác "thiếu nữ" ấy bay biến ngay lập tức vào sáng hôm sau.
Trời ơi, nó... vướng víu!
Tôi là đứa khá năng động, quen đi nhanh nói vội. Giờ đây, tà áo dài dường như "bắt" tôi phải làm mọi thứ chậm lại. Tôi không dám bước sải chân dài vì sợ vấp, không dám chạy nhảy vì sợ tà áo vướng vào đâu đó. Và nỗi sợ lớn nhất của mọi nữ sinh mặc áo dài trắng: Sợ bẩn!
Tôi còn nhớ mình đã lúng túng thế nào khi ngồi xuống ghế đá. Phải vén tà trước, tà sau ra sao để không bị nhàu? Rồi làm sao để đạp xe đến trường mà tà áo không bị cuốn vào bánh xe? Đó thực sự là cả một "khoa học" mà không ai dạy, chúng tôi phải tự bảo nhau.
Buổi học đầu tiên ấy, tôi gần như không tập trung được. Tôi chỉ lo giữ cho tà áo của mình được "an toàn". Cái cảm giác ngượng ngùng khi thấy cả sân trường ai cũng như mình, vừa đẹp đẽ vừa... lúng túng y hệt nhau.
Khi Tà Áo Dài "Dạy" Ta Lớn
Nếu những ngày đầu là "cuộc chiến" với sự vướng víu, thì những ngày sau đó, tà áo dài bắt đầu "dạy" tôi.
Tôi nhận ra, mình không thể nào mặc áo dài mà nói năng oang oang, hay đi đứng huỳnh huỵch được. Tà áo mềm mại ấy dường như có một sức mạnh vô hình, nhắc tôi phải đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên.
Tôi bắt đầu để ý đến dáng đi của mình, phải giữ lưng cho thẳng. Tôi học cách ngồi xuống một cách ý tứ. Tôi học cách vén tóc mai một cách dịu dàng. Chính tà áo dài đã đánh thức "tính nữ" và sự thanh lịch vốn ngủ quên bên trong tôi.
Chúng tôi, những cô nữ sinh ngày ấy, đã lớn lên cùng tà áo. Tà áo thấm mồ hôi những giờ học căng thẳng, thấm nước mưa những buổi tan trường vội vã, và thấm cả những giọt nước mắt vu vơ của tuổi mới lớn.
Và Lần Đầu Tiên (Rất Khác): Mặc Áo Dài Màu
Nếu lần đầu mặc áo dài trắng là cảm giác "trở thành thiếu nữ", thì lần đầu tiên tôi mặc một chiếc áo dài màu lại là cảm giác "trở thành phụ nữ".
Đó là năm tôi 20 tuổi, dự đám cưới của chị họ. Mẹ đưa tôi một chiếc áo dài lụa màu xanh ngọc. Không còn là sự bỡ ngỡ, lúng túng của tuổi 16. Lần này, tôi thấy mình tự tin lạ thường.
Tôi biết cách trang điểm nhẹ nhàng cho hợp với áo. Tôi biết cách bước đi uyển chuyển để tà áo bay lên thật đẹp. Khi khoác lên mình tà áo dài màu, tôi cảm nhận được sự đằm thắm, sự trưởng thành và cả một niềm tự hào sâu sắc. Nó không còn là "đồng phục" nữa, nó là "di sản" mà tôi đang khoác lên mình.
Lời Kết
Cho đến tận bây giờ, mỗi khi có dịp mặc áo dài, những cảm xúc của "lần đầu tiên" ấy vẫn luôn ùa về. Vẫn là sự trân trọng khi chạm vào tà lụa, vẫn là cảm giác mình phải chỉn chu, phải thanh lịch hơn.
Tà áo dài không chỉ là một bộ quần áo. Nó là chứng nhân cho sự trưởng thành của tôi, là ký ức về một thời thanh xuân đẹp đẽ nhất. Và tôi tin, mọi cô gái Việt Nam đều có một câu chuyện "lần đầu" thật đáng nhớ với tà áo dài của riêng mình.












0 Nhận xét