Chào các cậu, tớ là Mai Chi!
Đây là "Góc nhỏ" của tớ, nơi tớ thường viết về sách, về những bản nhạc piano không lời, và... về "hội chứng con rùa" của mình. Tớ là một nữ sinh chính hiệu 100% hướng nội. Tớ thích ngồi bàn cuối, thích thư viện hơn căn-tin ồn ào, và tớ có "siêu năng lực" là tàng hình giữa đám đông.
Và "siêu năng lực" đó... biến mất hoàn toàn vào ngày tớ bước vào lớp 10. Lý do chính là: Tà áo dài trắng.
Áo Dài Trắng - "Kẻ Thù" Của Một Đứa Thích "Tàng Hình"
Tớ nói thật đấy. Với nhiều bạn nữ, mặc áo dài trắng là khoảnh khắc các cậu cảm thấy mình "xinh" nhất, "thiếu nữ" nhất. Còn với tớ, nó là một cảm giác hoàn toàn khác.
Tớ cảm thấy mình bị... "phát sáng".
Màu trắng tinh khôi ấy, giữa một sân trường rộng lớn, nó biến tớ thành một điểm sáng mà tớ không hề mong muốn. Trong khi tớ chỉ muốn co mình lại, tà áo dài lại như "phản bội" tớ. Nó khiến mọi cử chỉ của tớ đều trở nên "lố" hơn.
Tớ đi: Tà áo bay bay, thu hút ánh nhìn. Tớ ngại!
Tớ ngồi: Phải loay hoay vén tà trước, tà sau. Tớ lúng túng!
Tớ lỡ làm rơi cây bút: Cả người cúi xuống trong bộ đồ trắng muốt. Tớ thấy mình siêu vụng về!
Trong tuần đầu tiên, tớ đã ghét cái cảm giác đó. Tớ ghét việc mình trở nên nổi bật một cách bất đắc dĩ. Tớ nhớ chiếc áo thun và quần jeans rộng thùng thình của mình, nơi tớ có thể "ẩn náu" một cách an toàn.
Câu Chuyện Ở Trạm Xe Buýt Và Lời Nhận Xét Bất Ngờ
Mọi thứ thay đổi vào một buổi chiều mưa lất phất.
Tớ đứng ở trạm xe buýt, tay cầm dù, tay kia cố gắng giữ cho tà áo không bị lấm bùn. Tớ đang càu nhàu trong bụng vì sự phiền phức này thì một bà cụ ngồi cạnh tớ cất tiếng:
"Thời nay, nhìn thấy các cháu mặc áo dài trắng đi học, bà thấy lòng mình yên ả quá. Nó làm bà nhớ lại thời của bà. Cháu biết không, cái màu trắng này, nó không phải để làm cháu đẹp, mà nó để 'giữ' cho cháu."
Tớ ngơ ngác: "Dạ, giữ là sao ạ?"
Bà cười hiền: "Thì nó giữ cho cháu đi đứng nhẹ nhàng hơn, nói năng từ tốn hơn. Nó 'giữ' cái nét học trò. Cháu cứ mặc đi, rồi cháu sẽ hiểu. Cái áo nó 'dạy' mình nhiều lắm."
Tớ im lặng suốt quãng đường về nhà, nhưng câu nói "cái áo nó dạy mình" cứ vang vọng mãi.
Học Cách "Mang" Tà Áo Dài, Chứ Không Phải "Mặc"
Tớ nhận ra, tớ đã sai.
Tớ đã cố gắng "mặc" chiếc áo dài như mặc một bộ đồng phục bình thường. Nhưng áo dài không phải để "mặc", nó là để "mang".
Khi tớ ý thức được mình đang "mang" trên mình sự tinh khôi, tớ tự động đi chậm lại. Không phải vì sợ vấp, mà vì tớ muốn tận hưởng bước đi đó.
Khi tớ ý thức mình đang "mang" hình ảnh của một nữ sinh, tớ tự động nói chuyện nhỏ nhẹ hơn.
Và khi tớ ý thức mình là một "điểm sáng" như tớ từng sợ, tớ chấp nhận nó. Tớ học cách "sáng" một cách chỉn chu. Tớ giữ lưng mình thẳng hơn, tóc tai gọn gàng hơn.
Tà áo dài trắng không còn là "kẻ thù" biến tớ thành trung tâm chú ý. Nó trở thành "người bạn đồng hành", nhắc nhở tớ phải trở thành phiên bản tốt hơn, thanh lịch hơn của chính mình.
Gửi Những Cô Gái "Hướng Nội" Giống Tớ
Tớ vẫn là Mai Chi "hướng nội". Tớ vẫn thích đọc sách ở thư viện.
Nhưng giờ đây, tớ không còn "trốn" trong tà áo dài nữa. Tớ tự tin "mang" nó. Tớ học được rằng, đôi khi, sự trưởng thành không phải là thay đổi con người mình, mà là học cách chỉn chu hơn trong chính con người đó.
Áo dài trắng đã dạy tớ bài học đầu tiên về sự trưởng thành.
Còn các cậu? Cảm xúc khi mặc áo dài trắng của cậu là gì? Có "vật vã" giống tớ không? Chia sẻ ở phần bình luận cho tớ biết với nhé!










0 Nhận xét